Cảm động hành trình  15 năm chữa bệnh cho con của NS Quốc Tuấn

Tin nóng: 15 năm bền bỉ chữa trị cho con, với đầy khó khăn và nước mắt, nghệ sĩ Quốc Tuấn chưa từng từ bỏ hy vọng sẽ giúp con trai mình, Bôm được trở lại bình thường.

Một trong những thông tin nóng và cảm động nhất ở thời điểm hiện tại là câu chuyện được kể trong chương trình Điều ước thứ 7 về cuộc hành trình 15 năm bền bỉ của NS Quốc Tuấn giúp đỡ con trai mình trở lại bình thường  khi cháu không may mắc bệnh lạ.

Câu chuyện làm cảm động biết bao trái tim khán giả. Kìm nén để nước mắt không rơi khi lần đầu tiết lộ về cuộc chiến với bệnh tật của mình và Bôm, NS Quốc Tuấn cố gắng bình tĩnh và nhẹ nhàng nhất kể lại câu chuyện.

Người cha vĩ đại không một lời kể công, cũng không than thở với vợ con hay với bất kì ai. Anh chỉ lặng người nói: mọi chuyện qua rồi nhỉ”, chỉ vậy mà thôi.

Lời chia sẻ lạc quan và an nhiên như vậy, nhưng ít ai biết được những vất vả, cơ cực, những lần nuốt nước mắt vào trong của NS Quốc Tuấn khi chứng kiến con trai mình đau đớn, hay không thể bình thường vì căn bệnh lạ xương sớm cục bộ, trong suốt 15 năm qua.

Căn nhà của gia đình anh Tuấn ở tầng 12 tại một chung cư. Sau 1 thời gian dài đi thuê, gia đình anh cũng đã cố gắng tích cóp để có đc căn nhà ấy. Trước đó, cả gia đình thuê 1 căn nhà nhỏ ở nội đô, nhưng có thời gian mẹ a bị đột quỵ, những tưởng không thể qua được, anh mới quyết mua một căn nhà, vừa để có nơi tiện chăm sóc, vừa là để nhỡ may bà có ra đi thì có nơi để thờ phụng. May mắn là, bà nội Bôm qua được cái hạn ấy.

Gặp anh và Bôm, những phóng viên của mebongda mới biết Bôm vừa phẫu thuật xong, đep cả khung trên đầu với nhiều con vít cắm vào hộp sọ. Không thể hiểu được, sức mạnh kì diệu nào đã giúp một cậu bé chịu nhiều thiệt thòi về thể chất có thể chịu đựng được những đau đớn mà những người thường chỉ hình dung thôi đã thấy rùng mình.

Hai bố con vô cùng thân thiết. Anh trông nom Bôm và nhắc nhở cậu bé đi lại cẩn thận vì dù một va chạm nhẹ thôi cũng có thể gây vỡ xương, rất nguy hiểm. Bôm hay gọi bố là “Anh Tuấn ơi” và nhờ bố lấy đồ hộ. Anh chỉ cười ngượng và đáp “láo ghê”.

Bôm với chiếc khung kim loại và những đinh vít chằng chịt trên đầu.

Ca phẫu thuật kéo hàm ấy được thực hiện tương đối khó khăn, vì 2 năm trước Bôn đã từng tới Hà Quốc nhưng đã thất bại. Lần lên bàn mổ này được thực hiện tại Việt Nam, tại Viện Nhi TW nhưng có cả những giáo sư nước ngoài với công nghệ của Mỹ. Và Bôm là bệnh nhi đầu tiên.

NS Quôc Tuấn kể lại rằng, anh đã phải đấu tranh với vợ vì chị sợ rằng sẽ có rủi ro như lần phẫu thuật thất bại lần trước. Anh vẫn đánh liều, vì dù thương con nhưng vẫn muốn làm mọi việc giúp con bình thường. May thay, trời thương, mọi chueyenj đêỳ suôn sẻ.

Dù chỉ phải đóng tiền viện phí nhưng anh vẫn thấp thỏm lo vì ở nước ngoài, môi trường tốt hơn nên khả năng nhiễm trùng thấp.

Anh chia sẻ rằng, dù ở nhà với con nhưng mọi chuyện còn dễ chịu hơn rất nhiều so với ra nước ngoài điều trị. Có lần phải sang Hàn 6 tháng để phẫu thuật, 2 bố con quanh quẩn trong nhà, không giao lưu hay xem truyền hình được vì không biết tiếng. Chán quá, 2 bố con lại đi tàu điện ra siêu thị chơi, đến mức mà nhân viên của siêu thị còn quen mặt cả 2 người.

Hồi sang Úc để chữa trị, anh kể ăn gà rán triền miên, rẻ nhanh lại no kỹ. Nhiều lúc ăn nhiều quá phải đổi món, mà ăn xong một chốc đã đói hoa mắt. Bôm không nhai được cơm, mà em phải nuốt cháo. thực ra là cơm trộn với thức ăn rồi xay nhuyễn. Ngày 3 bữa là 3 bát cơm xay nhuyễn để tủ lạnh, đến bữa anh đem ra cho con ăn. Bôm tự ăn, cách em cần thìa cũng không dễ dàng như trẻ bình thường, nhưng em làm thành thục và rất gọn gàng.

Do phần vì mặc cảm bệnh tật, phần vì ở trong nhà nhiều nên Bôm ít giao tiếp với mọi người bên ngoài. Bôm hay xấu hổ trước người lạ, đến mức khách của bố Tuấn phải nói rằng “Bạn của anh Tuấn cũng là bạn của Bôm đấy nhé, chúng ta là bạn, không phải ngại đâu Bôm”. Có vậy Bôm mới hết bẽn lẽn.

Anh tâm niệm với chính mình, con là lộc trời ban, không thể ruồng rẫy được, và đã là cha mẹ thì phải có trách nhiệm. Và nếu khong thể tử tế với con cái, thì không thể tử tế với ai. Anh kể trước đây anh rất gan lì, nhưng sau nhiều lần chứng kiến những ca phẫu thuật của con, anh lại thành người hay xúc động và dễ tủi thân.

Tâm sự với pv của tin nóng, NS Quốc Tuấn chia sẻ, Bôm thực chất có tên ở nhà là Tôm, nhưng vì cậu bé không thể phát âm tròn vành tên mình, mà chỉ có thể nói thành Bôm nên anh Tuấn lấy luôn tên này. Tên thật của em là Nguyễn Anh Tuấn, trùng tên với bố là Quốc Tuấn. NS Quốc Tuấn kể anh không kiêng kị gì khi đặt tên con trùng tên mình. Anh mong rằng những đen đủi mà con phải nhận thì mình sẽ gánh vác thay hết. Hơn nữa, nếu chẳng may bạn bè có lấy tên bố mẹ ra đùa, thì Bôm cũng không phải cáu vì đó chính là tên của em.

Nghệ sĩ Quốc Tuấn chăm sóc con, và gần gũi với Bôm như hai anh em.

Dù rất mong gánh được những đau đớn mà con phải chịu, nhưng những cơn đau mà bệnh tật dày vò Bôm, anh không thể nào đỡ hộ Bôm được. Những lúc như vậy, nước mắt anh lại chan chứa, nhìn con với ánh mắt dằn vặt và tội nghiệp.

Tuy chịu nhiều thiếu thốn về sức khỏe, nhưng Bôm lại có tài chơi đàn rất nghệ. Bôm có thể ngồi trước đàn vài tiếng đồng hồ nếu bố không nhắc nghỉ.

NS Quốc Tuấn cũng chia sẻ, anh là người rất cố chấp, nhưng chính nhờ tính này mà anh mới có thể cùng con bước qua hơn chục ca phẫu thuật, tất cả chỉ với hi vọng con trai mình trở thành người bình thường. Nhớ lại, khi mới sinh con ra, anh đã nổi khùng vì có vị bác sĩ nói, anh sẽ phải nuôi báo cô cả đời. Anh tức tưởi nói với bác sĩ rằng, anh sẽ giúp con trở lại bình thường.

Bôm có đam mê âm nhạc, và NS Quốc Tuấn nhận ra điều ấy. Anh đã giúp, đưa con đi học và thi đỗ vào Nhạc viện Hà Nội khao Piano Jazz. Dù còn phải phấn đấu rất nhiều để trở thành tay Piano điêu luyên, nhưng ước mơ được đứng trên sân khấu chơi đàn trước bao nhiêu người của em đã sớm trở thành hiện thực. Điều ước thư 7 đã mang đến cho em bộ vest, cái nơ bướm và được chơi đàn trong sự cổ vũ của biết bao nhiêu người.

Giọt nước mắt xúc động của Nghệ sĩ Quốc Tuấn khi thấy giấc mơ của con phần nào thành hiện thực.

Trước khi diễn, Bôm cũng đã cảm ơn “Anh Tuấn” của mình, và nói rằng sẽ chơi bản nhạc mà bố thích nhất. Hai bố con nhìn nhau. Nước mắt anh chan chứa vì ước mơ của con phần nào đã thành hiện thực. Anh ra dấu cho con ngồi vào ghế trước cây đàn dương cầm, và bé Bôm vâng lời ngoan ngoãn.

Bản nhạc của Bôm có thể còn nhiều thiếu sót, còn nhiều lỗi, nhưng với những người lành lặn bình thường, đó vẫn là cả một tuyệt phẩm khi lấy đi nước mắt của biết bao khán thính giả

Cám ơn nghệ sĩ Bôm, và cám ơn cả Nghệ sĩ Quốc Tuấn, người cha có tấm lòng vĩ đại.

Loading...

Loading...

Bài liên quan

Trả lời